nữ hoàng đế khờ phu quân
Tác giả: trannguyetly. 11,996 132 3. Một người là một khi xuyên qua, trở thành độc nam phụ kiếp trước giết chết đệ nhất nhân hộp cơm muội. Một người là bi phẫn trọng sinh, kiếp trước cùng nam nữ chủ đấu đến kết văn tài không cam lòng tắt thở độc nam phụ. Hộp cơm
30 Năm Sóng Gió - Thành Tựu Phi Thường Và Số Phận Bi Kịch Của Tầng Lớp Doanh Nhân Trung Quốc Trong Cải Cách Kinh Tế 1978-2008
Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân Quyển 2 - Chương 25: Thắng bại khó phân Chương trước Chương tiếp 2 cô bạn thân cùng yêu 1 chàng luật sư, đọc chuyện tình tay ba đầy ngang trái TẠI ĐÂY! Từ 1 phu quân ăn chơi trác táng biến thành nam thần, câu chuyện tình yêu đầy sức cảm hóa!
Xuyên qua ta làm pháo hôi nữ phụ. Thích. Xuyên qua ta làm pháo hôi nữ phụ. Tác giả: Đào anh lạc lối. Thể loại: Xuyên Không. Nguồn: Vnkings.com. Rating : [T] Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi. Tình trạng : Chưa hoàn thành.
Giới thiệu truyện Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt. "Nương Tử, Vi Phu Bị Người Bắt Nạt" kể câu chuyện tình cảm ngọt ngào, dễ thương giữa cô gái Nhan Noãn Noãn bất ngờ xuyên không về thời cổ đại và vị vương gia ngốc nghếch Long Trác Việt. Nhan Noãn Noãn không
Đậu Y Phòng (205-129 trước Công nguyên), xuất thân từ thường dân rồi trở thành cung nữ, sau trở thành người phụ nữ xuất sắc, phò trợ ba đời hoàng đế trị vì giang sơn Đại Hán. Dưới sự điều hành của bà, nhà Tây Hán tiếp tục kế thừa tư tưởng của thời Lưu Bang, trở thành triều đại đỉnh cao của thịnh vượng. Theo Phương Hà/Zingnews.vn Sự kiện: Trung Quốc
Vay Nhanh Fast Money. Đánh giá từ 18 lượtThể loại Cổ trang, cung đình, sủng , HETên gốc 女帝憨夫 – Nữ đế khờ phuBiên tập Ruby & Lily TrầnNguồn text ngocquynh520Số chương 30 chương/quyển, 7 quyểnMột con người, hai thân phận, nhưng không ai hay biết. Một người là vương gia quyền lực một tay che trời, dưới một người mà trên vạn người nhưng tính cách lãnh mạc. Trong mắt nàng việc đùa giỡn quyền mưu chỉ là trò cười. Vốn tưởng kiếp này không ai có thể bước vào trái tim nàng nhưng nàng lại can tâm tình nguyện để lòng gợn sóng vì một nam nhân khờ ngốc đó, kỳ thật là người tài hoa hết mực, vì không quyền không thế nên bị người đời đùa bỡn, ai cũng cho rằng hắn là một kẻ ngốc. Số mệnh đã định hắn sẽ đắm chìm trong tình yêu của nàng, ấy vậy mà lần đầu tiên nghe thấy câu "ta muốn ngươi" hắn đã sợ tới mức suýt ngất yêu đã khiến cho con người ta thay đổiMột người lãnh khốc vô tình, nguyện ý bỏ qua tất cả, bất chấp bí mật bại lộ, chỉ muốn khôi phục lại thân phận nữ nhi để hưởng thụ tình yêu đời kẻ khờ khạo thiện lương, vì tình yêu mà quyết định cùng nàng trở về nơi mà hắn không muốn đến, nguyện ý giúp nàng bước lên đế vị, bảo vệ nàng khỏi những mưu hại của người chương mới nhất Quyển 3 - Chương 21 Thời cơ thổ lộ Quyển 3 - Chương 20 Đầy trời nhắn lại Quyển 3 - Chương 19 Nước sôi lửa bỏng Quyển 3 - Chương 18 Gặp rắc rối chột dạ Quyển 3 - Chương 17 Chửi bới tình địch
Truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân Trọn Bộ được TruyenFull cập nhật mới nhất ngày 12/06/2023 . Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân một cách nhanh nhất. Theo dõi để xem được nhiều truyện mới nhất . Bài viết có thể bạn thích Thông tin Truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân Trọn Bộ 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 12/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – Truyện Full Thể loại Ngôn Tình, Cung Đấu, Cổ Đại Một con người, hai thân phận, nhưng không ai hay biết. Một người là vương gia quyền lực một tay che trời, dưới một người mà trên vạn người nhưng tính cách lãnh mạc. Trong mắt nàng việc đùa giỡn quyền mưu chỉ là trò cười. Vốn tưởng kiếp này không ai có thể bước vào trái tim nàng nhưng nàng lại can tâm tình nguyện để lòng gợn sóng vì một nam nhân khờ. Người khờ thường có phúc của người khờ, càng không ngờ được đó chỉ là vẻ bề ngoài của hắn. Tính cách phúc hậu thiện lương, tác phong trước sau như một vui vẻ giúp người, thấy sự tình lục đục chân có thể chạy nhanh hơn bất kỳ ai. Số mệnh đã định hắn sẽ trầm luân trong tình yêu của nàng, vậy mà trước đó hắn đã sợ tới suýt ngất đi khi nghe được thanh âm “Ta muốn ngươi” ấy. Nàng cũng vì hắn buông bỏ chấp niệm của mình chống lại ý trời chỉ mong cùng hắn hạnh phúc. Một kẻ khờ khạo thiện lương, vì tình yêu mà quyết định cùng nàng trở về nơi mà hắn không muốn đến, nguyện ý giúp nàng bước lên đế vị, bảo vệ nàng khỏi những mưu hại của người đời. Câu chuyện tình yêu cảm động thuộc thể loại Xuyên không, Cổ đại hấp dẫn được tác giả truyền tải đầy đủ qua tác phẩm Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân Danh sách chương Quyển 1 – Chương 1 Hoàng tử sống tại lãnh cung Quyển 1 – Chương 2 Thập lục hoàng tử khát máu Quyển 1 – Chương 3 Con trai trưởng tư chất ngu dốt Quyển 1 – Chương 4 Biểu hiện của “Thiên tài” Quyển 1 – Chương 5 Đứa nhỏ của mẫu thân điên Quyển 1 – Chương 6 Chuyện tình bi thương nhất trên đời Quyển 1 – Chương 7 Mục đích trong đời của mỗi con người Quyển 1 – Chương 8 Tranh chấp phế lập kịch liệt Quyển 1 – Chương 9 Tượng quẻ của chư vị hoàng tử Quyển 1 – Chương 10 Tôn giả tương lai Quyển 1 – Chương 11 Lần đầu nghe tên Thập lục hoàng tử Quyển 1 – Chương 12 Lần đầu tới Huyên Cấm Thành Quyển 1 – Chương 13 Tiến cử mang dụng ý riêng Quyển 1 – Chương 14 Vừa lúc gặp đứa nhỏ mặt lạnh Quyển 1 – Chương 15 Gặp được khắc tinh trong số mệnh Quyển 1 – Chương 16 Dụng ý cuộc tuyển chọn thư đồng Quyển 1 – Chương 17 Tâm tư lo lắng không yên Quyển 1 – Chương 18 Biểu đệ của thái tử bị đánh đòn Quyển 1 – Chương 19 Tâm ý chân chính của Hoàng thượng Quyển 1 – Chương 20 Muốn thêm tội cho người Quyển 1 – Chương 21 Không may tự cho mình là thông minh Quyển 1 – Chương 22 Nhận tội và ngụy biện Quyển 1 – Chương 23 Che dấu sự thật Quyển 1 – Chương 24 Kẻ thù đã định Quyển 1 – Chương 25 Phương án con nợ cha trả Quyển 1 – Chương 26 Tiểu hoàng tử cướp bóc Quyển 1 – Chương 27 Đứa trẻ khờ vui vẻ Quyển 1 – Chương 28 Giấc mộng đẹp khó dài lâu Quyển 1 – Chương 29 Mẹ con xa cách Quyển 1 – Chương 30 Con đường của mỗi người Quyển 2 – Chương 1 Vùng đất phân tranh Quyển 2 – Chương 2 Bộ tộc Mạc thị Quyển 2 – Chương 3 Bí mật bị lộ Quyển 2 – Chương 4 Bồ câu bị lọt lưới Quyển 2 – Chương 5 Mãng phu thất ngôn Quyển 2 – Chương 6 Nhận thân nhân, gấp rút quay về Quyển 2 – Chương 7 Nạp thiếp phong ba Quyển 2 – Chương 8 Chim ưng bí ẩn Quyển 2 – Chương 9 Hủy thi diệt tích Quyển 2 – Chương 10 Chiếm làm của riêng Quyển 2 – Chương 11 Họa ẩn mưu ngầm Quyển 2 – Chương 12 Trên lầu các, xem khao quân Quyển 2 – Chương 13 Sóng gió vịt quay Quyển 2 – Chương 14 Ngoài dự đoán Quyển 2 – Chương 15 Ngầm nổi sát ý Quyển 2 – Chương 16 Quà sinh nhật Quyển 2 – Chương 17 Tình không tự biết Quyển 2 – Chương 18 Hành động tùy tiện Quyển 2 – Chương 19 Lại bứt râu cọp Quyển 2 – Chương 20 Tang chứng vật chứng Tổng hợp Chương Truyện Nữ Hoàng Đế, Khờ Phu Quân “update 12/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐
Nơi lãnh cung hiu quạnh thê này đêm đã khuya, trong đình viện hoang vu có hơn mười người nữ tử phủ phục xung quanh nghênh đón vị quân chủ họ chờ đợi đã lâu, bất quá, người ấy không phải mang đến thánh ân đặc xá sủng ái quen thuộc, mà là tức giận ngập trời!Nguyên nhân là Thống lĩnh Ngự lâm quân đã mang theo phế phi nơi lãnh cung – nguyên Hiền Phi nương nương bỏ trốn mất rồi. Đầu hoàng đế bị chụp một cái mũ xanh* lớn như thế, chẳng trách hắn giận chó đánh mèo đến tận nơi này.* mũ xanh tại Trung Quốc, người ta gọi “kẻ đội nón xanh” là những người chồng bị vợ cắm sừng trên đầu có sừng ai cũng thấy mỗi mình mình không thấyMấy người con gái ai ai cũng đều thấp thỏm lo lâu, đầu cúi thấp, mặt gần sát mặt đất, chỉ sợ liên lụy đến chính bản thân mình. Chính vì lẽ đó mà việc có một thân hình nho nhỏ thẳng lưng quỳ giữa mọi người là một điều thật ngoài ý đang mặc trang phục thái giám đã được cắt may thành độ dài phù hợp với thân hình nho nhỏ, dù quỳ cũng không cong người, sống lưng rất thẳng. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt có vẻ hờ hững già trước tuổi, dường như bất kỳ việc gì trên thế giới này đều không liên quan tới bé, cả người liên tục phát ra ý lạnh làm người mới gặp bé không khỏi kinh ngạc!“Nó là ai vậy?!” Thật ngoài ý muốn, tại lãnh cung lại có một đứa nhỏ, Diên Lân Đế lạnh giọng hỏi, vừa vặn nhìn thẳng vào tầm mắt của bé, chỉ thấy đôi mắt kia thật giống đôi mắt phượng của chính mình, sáng như sao lại mang sự rét lạnh, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, nhưng không mang theo chút tình cảm nào làm cho ông càng cảm thấy ngoài ý muốn, giận quá, một chân đạp vào người cô gái gần nhất lại hỏi một lần, lần này cuối cùng cũng nghe được được một câu trả lời ngập ngừng lắp bé này thật sự là con của vị phi tử đã bỏ trốn kia, nàng đã mang thai một tháng trước khi bị biếm vào lãnh cung, sinh con lại nơi lãnh cung này, nếu dựa theo tuổi tác xếp thứ, đứa bé này là đứa con thứ mười sáu của ông!Một hoàng tử đường đường 1 sinh tại lãnh cung vậy mà không có người đến báo, Diên Lân Đế đã giận lại càng thêm giận, không cần nghĩ ngợi liền hạ lệnh xử tử những thái giám phụ trách lãnh cung liên quan. Nhất thời, tiếng cầu xin tha thứ nổi lên bốn phía, người thái giám đứng đầu lãnh cung hối hận ngày trước không nên nghe theo chỉ thị một vị nương nương trong cung, lại thêm nhiều nguyên nhân khác mà đoán rằng đứa bé này khó có thể sống sót, tự can đảm cho rằng không cần làm điều thừa thãi như bẩm báo lên trên, lúc này đây, hắn còn muốn giải thích cầu xin tha thứ, khai ra vị nương nương kia thì đã trễ, đúng lúc hắn bị đánh ngất xỉu lôi ra bên ngoài!Tiếng cầu xin tha thứ dần dần biến mất, bọn thái giám liên quan đã bị kéo ra ngoài, Diên Lân Đế đi tới phía trước người đứa bé kia, sắc mặt âm trầm nhìn xuống bé, trong lòng không ngừng lặp lại Người đàn bà kia thế mà lại sinh một đứa nhỏ cho mình!“Mẫu phi của ngươi thế mà không biết liêm sỉ bỏ trốn theo người mất rồi! Ngươi nói xem, trẫm nên xử trí con trai nàng lưu lại, xử trí ngươi như thế nào đây!?” Nhớ tới việc cùng người con gái hắn vừa yêu vừa hận kia xảy ra biết bao nhiêu chuyện, Diên Lân Đế giận chó đánh mèo giống như oán hận đặt hết vào đứa nhỏ trước mắt, lại thêm đứa nhỏ này làm người ta cảm giác không hề giống những đứa nhỏ cùng tuổi với nó. Ông không tự ý thức được trừng mắt với bé, hỏi rồi muốn nghe bé trả lời như thế nào!Đứa nhỏ lạnh lùng chỉ đơn giản là mặt không có chút biểu tình gì ngửa đầu lên nhìn thẳng hắn mà không hề lên tiếng, tựa như người bị hỏi chẳng phải là Lân Đế đình trệ, chợt cảm thấy hình như là mình đang tức đến mức hồ đồ mất rồi, một đứa trẻ con ba tuổi làm sao hiểu được bỏ trốn là ý gì, làm sao có khả năng trả lời được vấn đề của mình!?Buông tha cho việc chờ đợi, hắn chuẩn bị đi tới phía trước thẩm vấn thị nữ nơi lãnh cung, sau mới xử trí tới việc xuất hiện đứa con trai ngoài ý muốn này, nào biết hắn vừa quay người, một giọng nói trẻ con lạnh lùng mà trong trẻo vang lên từ phía sau hắn khiến động tác của hắn ngừng lại một chút.“Ngươi cũng muốn ta chết, cũng muốn mạng của ta phải không?”Hắn kinh ngạc nhanh chóng quay trở lại, cúi đầu nhìn đứa bé con.“Ngươi cũng muốn giết ta sao?” Đứa bé con lại mở miệng lần phát hiện ra câu hỏi lạnh như băng kia thật sự phát ra từ miệng của đứa bé này lại không có gì ngoài ý muốn, điều càng khiến Diên Lân Đế nghi hoặc hơn là từ “cũng” kia, chẳng nhẽ lại có người từng muốn giết chết đứa bé này?“Nếu vậy thì sao?” Diên Lân Đế hơi hơi cúi người, tới gần đứa bé con, không đáp lời mà hỏi lại.“Vậy thì giết đi thì tốt!” Bé con vẫn như trước lạnh lùng, không có vẻ như đang bàn luận về việc sống chết của mình, lại càng không có một chút sợ hãi.“À?” Diên Lân Đế trong lòng dâng lên chút mùi vị vui vẻ, không khỏi hỏi lại, “Để cho trẫm giết ngươi là vì muốn cầu tình cho mẫu phi ngươi?”Lời vừa nói ra, chỉ thấy đôi ngươi của đứa bé con kia vốn không chứa bất kỳ tình cảm gì chợt tựa như nổi lên phong ba bão táp, toát nên hận ý nồng đậm, toàn bộ gương mặt nhỏ gầy mang tia u ám, hai chữ cứng rắn lạnh lẽo từ cánh môi khô nứt thoát ra “Sẽ không!”Không phải là không muốn, mà chính xác là hắn nhất định sẽ không giúp mẫu phi hắn cầu tình!? Diên Lân Đế ban đầu sửng sốt, sau nhìn bé rồi suy nghĩ sâu xa hơn, tiếp theo lại đứng thẳng người lên nói với bé “Đứng lên mà nói!”Thân hình bé nhỏ đứng dậy, thẳng người đứng vững ngẩng đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn chứa đầy hận ý như trước.“Con là con trai của trẫm, trẫm sẽ không giết con! Mẫu phi của con phạm vào tử tội, nhưng những người trẫm phái ra kinh đô thật vô dụng, lại làm mất dấu bóng dáng hai người bỏ trốn ấy. Con nói xem, nếu trẫm đem việc truy bắt này giao cho con phụ trách có được không? Tất nhiên không phải muốn con hiện tại làm được ngay mà đợi lúc con trưởng thành, sau khi có năng lực tiếp nhận việc này!” Trên mặt Diên Lân Đế hiện một chút tươi cười quái vừa nói ra, mọi người đề cảm thấy kỳ lạ, chẳng nhẽ Hoàng thượng không phải là có tính toán buông tha cho vị phi tử bỏ trốn kia chứ?“……” Đứa bé con không lên tiếng nhưng trên vẻ mặt lại lô ra một tia kích động.“Trẫm hỏi con, đợi tương lai sau khi con mang hai người kia bắt về, xử trí bọn họ thế nào cho thỏa đáng đây?”“Băm thây vạn đoạn!” Trong đôi ngươi mắt phượng nho nhỏ chốc lát nhiễm đậm màu máu, giọng trẻ con thanh thúy chứa đựng sự cứng cáp mà ngoan tuyệt, bàn tay nho nhỏ dùng sức nắm chặt thật chặt, bốn chữ vang vọng mạnh mẽ truyền thật rõ ràng vào tai mọi người sợ ngây người, Diên Lân Đế lại nở nụ cười. Hắn nhìn đứa nhỏ này, sự thật trong lòng lại có một mặt toan tính khác mẹ là phi tử bỏ trốn, hắn làm sao có thể bao dung! Nếu hôm nay đứa bé này giống như những đứa trẻ con bình thường khác muốn đi tìm mẫu phi, hoặc đi cầu tình, khóc sướt mướt, hắn định không thừa nhận kẻ này, mà còn càng phải giết! Nhưng đứa nhỏ này không biết tại sao lại hận người con gái kia đến thấu xương, làm nổi lên hứng thú của mình. Nếu như có thể để đứa con gái kia chết trong tay con ruột của nàng thì cảnh tượng sẽ như thế nào? Chính vì thế để nàng cùng với người đàn ông kia tiêu dao vài năm thì có làm sao! Hắn có thừa sự kiên nhẫn để đợi đề chờ! Trước hết hãy để nàng sống ở trong hạnh phúc, sau đó mới tàn nhẫn đem hạnh phúc của nàng đoạt đi! Làm như vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng, làm con người ta thống khoái! Hừ, hắn sẽ làm cho mùi vị từ trên trời rơi xuống đất khắc sâu vào cảm nhận của nàng! Mặc khác hắn còn muốn quan sát xem tại cái nơi tính kế tràn ngập khắp nơi này, từng bước từng bước đều là nguy hiểm, trong nơi hoàng cung ăn thịt người này, một đứa bé con không có núi để dựa vào sẽ ra sao!Không biết chuyện gì đã phát sinh làm cho đứa bé con ba tuổi đối với mẫu thân ruột của mình sinh ra hận ý nồng đậm đến vậy, nhưng có thể, chính loại hận ý này đã cứu bé con một mạng, bước ngoặt thứ nhất trong cuộc đời đã đến như vậy.“Trẫm hỏi lại con, bộ tộc của mẫu phi con nên xử trí như thế nào bây giờ? Nên đi tru di cửu tộc đem toàn bộ giết hết, hay nên tha cho những người ấy một mạng, lưu đày toàn tộc?” Đôi ngươi trong mắt phượng của Diên Đế dưới ánh sáng mờ ảo dường như có chút yêu dị, vẻ tươi cười nơi khóe miệng lại thêm tà mị, hướng về đứa bé con, giống như đối với đại nhân hỏi ý kiến.“Diệt cửu tộc!” Ngữ điệu không hề mang theo chút tình cảm gì, trong lòng đứa bé con tràn hập hận ý, phàm là tất cả những gì liên quan đến mẫu phi mình, dù là người hay sự việc đều khiến người ta chán ghét, ngay như chính mình cũng không thể buông xuống sự chán ghét cùng thống thấy được câu trả lời thuyết phục mà mình muốn, Diên Lân đế hài lòng nở nụ cười, chỉ là lại hành động ngược lại, con trai muốn giết, chính mình lại tha. Vì thế bộ tộc hiển hách vang danh thiên hạ Mạc thị bởi vì nữ nhi bất hiếu của tông chủ mà đại họa rơi xuống đầu, lại vì cháu ngoại mà thoát khỏi kiếp suýt nữa bị diệt tộc.
Q1 C19 Tâm ý chân chính của Hoàng thượng * Thôi Hiểu Phong thấy ông nội của mình đã tới, chuẩn bị tiếp tục gào khóc như vừa rồi nhưng lại bị ông nội trừng mắt ra hiệu, không cho phép nó lên tiếng, nó đành phải oan uổng mà tiếp tục nằm úp sấp tại nơi ấy. Còn Địch Vũ Liễn vẫn không nghĩ ra được đáp án, một đám người đi theo phụ hoàng tới đứng ở đằng kia càng làm cho bé có thêm áp lực, thế nên bé chỉ có thể nhướng mày, không hề động đậy nhìn chằm chằm về hướng Thôi Hiều Phong và cũng chẳng hề nói gì. Nhìn thấy biểu tình của bé, tên thái giám ban đầu dừng lại động tác đánh do vì Hoàng thượng đến đây, nay lại không biết là có phải tiếp tục hay không, chỉ có thể chờ đợi. Thái phó Vương Trí Lợi ở bên cạnh Địch Vũ Liễn biết rất rõ hàm ý của cuộc tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Đừng xem tướng mạo ông bình thường, thân là Thái phó, bề ngoài chẳng có quyền hành gì, dường như đối với một tên thái giám như Văn công công chẳng dám quản cái gì. Nhưng năm đó ông chính là người tham mưu cho Hoàng đế đoạt được ngôi vị, là cánh tay trọng yếu ẩn mình trong bóng tối! Thông minh như ông, sau khi Hoàng thượng đăng cơ không lâu, liền hay lập tức rút lui khi trong tay còn đầy thế lực, từ quan trở về quê hương, còn Hoàng thượng hiển nhiên đánh giá ông rất cao. Tuy nói rằng ông không có chức quan nhưng vinh hoa phú quý cũng không giảm đi nhiều, có thể thấy được rằng, người này làm việc rất tài giỏi. Hoàng thượng đã từng nói với ông, sau này người kế thừa ngôi vị Hoàng đế sẽ lại để cho ông dạy dỗ! Thời gian đó, ông hiểu rõ rằng đại hoàng tử cũng không phải là người được chọn lựa kế nhiệm vừa ý Hoàng thượng, lập Thái tử chỉ là kế tạm thời, quả thực gia tộc Thái hậu Thôi thị trước đây vào thời Tiên đế, lúc Bát vương đoạt quyền là trợ lực lớn nhất cho chiến thắng của Hoàng thượng, đồng thời tiên đế còn lưu lại rất nhiều vấn đề, buộc cho Hoàng thượng không thể không tạm thời giữ lại bộ tộc ngoại thích mà ngài có nhiều kiêng dè này! Ông khẳng định rằng rồi cũng có một ngày hoàng thượng sẽ tuyển chọn người tốt nhất trong số các hoàng tử để lập lại ngôi vị Thái tử một lần nữa. Thế nhưng đợi qua mấy năm, Thái tử điện hạ cũng đã tham gia triều đình hỗ trợ giúp đỡ công việc Hoàng đế, mà chẳng thấy Hoàng thượng gọi ông quay về. Ông còn tưởng rằng Hoàng thượng đã thay đổi chủ ý, lại không nghĩ rằng vào năm vừa rồi nhận được một thánh chỉ của Hoàng thượng triệu ông quay về triều, để ông dạy dỗ cho một vị tiểu hoàng tử nhỏ đến vậy. Trước khi ông đến dạy Thập lục hoàng tử, Hoàng thượng chỉ ra một ý chỉ cho ông “Quan sát thật kỹ xem tư chất của đứa nhỏ đó như thế nào, thử so sánh cùng những đứa khác xem, nếu tốt thì dạy tiếp, nếu không tốt thì không cần dạy thêm!” Ông cảm thấy thật phấn chấn, Hoàng thượng cuối cùng cũng có một người vừa ý để chọn lựa! Sau khi dạy đứa nhỏ này một thời gian, ông phát hiện ra rằng tiểu hoàng tử thông minh tuyệt đỉnh, đã nhìn qua một lần sẽ không quên, nói một lần liền thông suốt. Thế nhưng, điều đó cũng chưa làm ông hiểu ra được nguyên nhân Hoàng thượng có cái nhìn khác với vị tiểu hoàng tử này, bởi vì theo như ông biết, các vị hoàng tử lớn tuổi khác đều rất ưu tú. Đầu năm nay, ông thật sự nhìn ra không ít về cảnh ngộ của vị hoàng tử này ở trong cung, nhất là vị Thục phi kia lại càng quá phận! Nhưng ông lại không thể nói thẳng ra phương pháp, nhỡ người khác nắm giữ được cái nhược điểm xúi giục hoàng tử, thế nên trong một giờ học nào đó, ông đã nói qua một chút về cấm kỵ trong cung, chủ ý là muốn khiến cho tiểu hoàng tử tự mình tìm ra cơ hội để áp chế bộ dáng ngạo mạn của Thục phi, để nàng thu liễm hành động của bản thân đi một chút. Vậy mà năm tháng trôi qua vẫn không thấy tiểu hoàng tử có hành động gì. Đến một ngày nào đó ông có giảng về ý nghĩa của câu nói “Bố trí nơi chết để sau đó được sống”[1], chỉ ba ngày sau, vị tiểu hoàng tử này hỏi ông địa vị hoàng tử tôn quý bao nhiêu, Hoàng tử phạm lỗi nhiều như thế nào sẽ khiến Hoàng thượng không thể tha thứ? Ngay cái hôm ông trả lời được câu hỏi ấy, vị tiểu hoàng tử này đâm Thục phi bị thương, tương đương với việc đưa bản thân vào chỗ chết, nhưng lại lợi dụng cấm kỵ trong cung mà ông đã từng đề cập qua để diệt trừ Thục phi, thành công thay đổi cảnh ngộ của bản thân mình. Ông biết rõ rằng một đứa nhỏ mới có bốn tuổi không có khả năng giống như bọn họ cả ngày dùng thủ đoạn, lập kế hoạch một cách chu đáo tỉ mỉ, sở dĩ chuyện diệt trừ Thục phi tiểu hoàng tử có thể thành công, phần lớn vẫn phải dựa vào vận khí tốt. Còn điều thật sự làm ông bất ngờ chính là ông còn tưởng rằng tiểu hoàng tử không ghi nhớ kỹ những điều ông giảng, ai ngờ tiểu hoàng tử chẳng những ghi nhớ sâu sắc mà còn có thể nhẫn nại, không lộ ra điều gì để đợi đến lúc bản thân mình rõ ràng được lúc nào nên dùng thì mới động thủ! Đứa nhỏ này là một người trời sinh cầm quyền! Nếu như để tâm bồi dưỡng, qua năm dài tháng rộng, không biết sẽ trở thành người thế nào? Việc này ông đã bẩm báo tỉ mỉ cho Hoàng thượng, Hoàng thượng tuy mừng rỡ nhưng cũng chưa có định quyết tâm, chỉ là trước khi quyết định thì tự mình bồi dưỡng một thời gian, sau khi sát hạch rồi mới nói tiếp, đây cũng là ý nghĩa chân chính của buổi tuyển chọn thư đồng ngày hôm nay. Chẳng qua ông cảm thấy dù cho bốn tháng qua ông cùng với Hoàng thượng đặc biệt đã dạy tiểu hoàng tử những nội dung liên quan đến ngày hôm nay, thế như nhìn vẻ mặt của tiểu hoàng tử lúc này, cộng thêm việc sáng nay tiểu hoàng tử không hề có phản ứng gì với việc mình đặc biệt nhắc nhở phái người đi xem xét kĩ hành động của Văn công công, cũng cho thấy rằng đứa nhỏ này căn bản không hề hiểu, cũng không thông suốt những gì đã học, không nghĩ ra được điều Hoàng thượng muốn là cái gì. Ông từng can gián Hoàng thượng, yêu cầu thế này đối với một đứa nhỏ mới có bốn tuổi vẫn còn quá sớm và quá mức, tốt nhất là đợi đến tiểu hoàng tử khoảng mười tuổi rồi lại quyết định sau, nhưng Hoàng thượng rất kiên trì vì Hoàng đế đã không thể tha thứ chịu đựng được những hành động của các phe phái trong triều đang âm thầm tranh đấu. Buổi tuyển chọn thư đồng này đúng là một cơ hội tốt để cảnh cáo bọn họ, điểm mấu chốt là ở chỗ làm thế nào để sử dụng được cơ hội ấy. Địch Vũ Liễn đứng hồi lâu chẳng hề động đậy, còn Hoàng thượng đã chống tay trái lên ghế tựa, chậm rãi xoa cằm nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ. Thấy thế, Vương Trí Lợi thở dài, ôi, Hoàng thượng đã khó chịu rồi, có lẽ mình nên nhắc nhở tiểu hoàng tử một chút là được! Vì thế, ông hơi tiến lên trước về phía Địch Vũ Liễn, khom lưng cúi xuống bên tai bé, dùng thanh âm chỉ để hai người có thể nghe thấy được mà thầm thì “Điện hạ, thành ngữ sáng nay thần dạy ngài, ngài có nhớ kỹ hay không? Hoàng thượng đặc biệt dẫn nhiều người đến nhìn như thế, ngài cũng đừng làm ngài thất vọng nhé! Điện hạ, đã học cái gì thì đều phải sử dụng! Học để dùng!” Câu thành ngữ mới được học sáng sớm ngày hôm nay? Tháo phó không có chuyện gì lại đi nói với bé chuyện này? Địch Vũ Liễn thoáng sửng sốt, trong đầu nhanh chóng nhớ lại buổi sáng đã học cái gì, giết gà dọa khỉ, giết một người răn đe trăm người! Ông nhắc nhở bé nên giết người nào đó để cảnh cáo một người nào đó khác sao? Phụ hoàng của bé đặc biệt đem theo những người này tới đây? Địch Vũ Liễn quét mắt về phía chư quan triều đình, phụ hoàng bé đã có dạy bé về cách phân loại triều phục, về tên của quan viên trong triều hiện nay, lúc này, địa vị của mỗi người đến đây bé cũng biết sơ sơ. Tầm nhìn của bé một lần nữa lại trở về chỗ Thôi Hiểu Phong, phát hiện tên thái giám đứng bên cạnh muốn nói rồi lại thôi, thế là bé vốn không nghĩ ra được phụ hoàng bé muốn cảnh cáo ai bỗng nhiên chỉ tay vào tên thái giám kia giận dữ nói “Ngươi còn ngây ra ở đấy làm gì! Tiếp tục đánh đi! Đánh tới khi nó nói thật thì mới thôi! Rốt cuộc là người nào trong nhà dạy nó có lá gan lớn như vậy phỉ báng loạn thân phận hoàng tử!” Kệ xừ mọi việc, trước tiên đánh cái đã rồi giải quyết sau! Bé từ từ nghĩ thế. Thôi thừa tướng vừa nghe thấy vậy, lập tức hiểu rõ rằng thằng cháu út nhà mình quả thực không biết giữ miệng, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hoàng thượng “Hoàng thượng, xin ngài minh xét, tôn tử của vi thần sao dám phỉ báng loạn Thập lục hoàng tử, hẳn là tiểu hoàng tử đã nghe lầm rồi!” “Ngươi nói bản hoàng tử lầm! Ngươi không có mặt tại đây, sao biết tôn tử của ngươi chưa từng phỉ báng bản hoàng tử?” Thân nhìn nho nhỏ quay lại, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào Thôi thừa tướng trầm giọng chất vấn, bộ dáng giống y chang với biểu tình của Hoàng thượng khi tức giận, khiến cho Thôi thừa tướng đã làm quan hai triều hoàng đế trong lòng sợ hãi, cũng làm phần lớn các trọng thần lần đầu tiên trông thấy Thập lục hoàng tử cảm thấy bất ngờ, khí phách của hoảng tử nhỏ thật khiếp người. “Không phải, ý của thần là trong đây nhất định có hiểu lầm gì đó!” Đứa bé khó ưa này còn dám nổi giận với ông, cũng không nhìn xem Thôi Thường Tích ông là cậu của ai! Tâm tình bị hù dọa nhất thời lóe lên suy nghĩ, trong lòng Thôi thừa tướng căm hận nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Hoàng thượng, có lẽ trước hết hãy hỏi nhóm người Văn công công để xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, sau mới quyết định tiếp có được không? Nếu như đúng là tôn tử của thần có sai, ngày hôm nay có đánh chết nó tại Mậu Học Hiên, vi thần cũng tuyệt không có ý kiến, nhưng nếu đây là hiểu lầm, đánh đứa nhỏ quá mức, nếu như Thái hậu có hỏi đến, sợ rằng cũng không tốt cho Thập lục hoàng tử!” “Văn công công, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Hoàng tượng ra hiệu cho tên thái giám kia trước hết hãy dừng tay, thế nhưng trong lòng lại mắng thầm lão già khó ưa! Lời nói lại mang theo uy hiếp, lôi hẳn Thái hậu ra đây! “Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cũng không rõ có chuyện già xảy ra, sau khi Thập lục hoàng tử đến đây bỗng nhiên nói tiểu thiếu gia Thôi gia phỉ báng tiểu hoàng tử, gọi người bắt lại. Trên thực tế, nô tài không nhe thấy có bất kì người nào có nói lời phỉ báng Thập lục hoàng tử.” “Vương thái phó, chuyện đúng như lời Văn công công nói sao?” Vương Trí Lợi cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Thôi thừa tướng, sau lại nghe thấy lời Hoàng thượng hỏi chính mình, hơi lo lắng một chút, Thôi Hiểu Phong là một trong những người cháu mà Thái hậu yêu thích, nếu ngày hôm nay nó bị đánh đến mức xảy ra chuyện gì, chỉ sợ đúng như lời Thôi thừa tướng nói, làm cho Thái hậu vốn cũng chẳng thích gì Thập lục hoàng tử nổi giận, như vậy thì không tốt, thế nên ông mới khom người, cung kính đáp lại “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần thấy sau khi Thập lục hoàng tử tiến vào, Tiểu thiếu gia Thôi gia cùng với mấy đứa nhỏ xung quanh nói cái gì đó, cười vui không ngớt, tuy nhiên, cũng xin Hoàng thượng thứ tội, vi thần bởi vì tuổi già tai nghễnh ngãng, cũng không nghe thấy lời nói nào phỉ báng Thập lục hoàng tử.” “Xem ra là một hồi hiểu lầm thôi, quên đi!” Hoàng thượng phất tay về hướng tên thái giám kia, ý rằng bảo hắn không cần đánh thêm nữa. Kết quả này cũng là dự liệu của quan viên trong triều đang đứng một bên, các ông đều cho rằng dù sao cũng chỉ là một vị tiểu hoàng tử, đâu phải là đối thủ của Thôi đại thần nguyên lão trong triều, Thôi đại nhân nói có hai câu đã hóa giải được nguy cơ cho tôn tử của ông, cho dù là đứa nhỏ đó có nói gì thật đi chăng nữa, vị tiểu hoàng tử này cũng chỉ có thể giả câm ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì người có thể làm chứng đều đứng ở bên phía Thôi thừa tướng rồi. Sau khi Thôi thừa tướng tạ ân quay về đứng lại chỗ cũ, trong tâm thở dài một hơi, cũng rất đắc ý, sau lại nháy mắt với Văn công công đứng ở đối diện, ra hiệu cho hắn mau mời Hoàng thượng cho tiếp tục buổi tuyển chọn, cuối cùng mới nhìn thẳng về phía Địch Vũ Liễn, mắt đối mắt với bé chẳng rời đi. Văn công công đương nhiểu hiểu rõ được ý tứ của ông, khom người hướng Hoàng thượng hỏi “Hoàng thượng, tiếp tục tiến hành buổi thi tuyển có được không ạ?” Hoàng thượng còn chưa trả lời, mọi người chỉ thấy Thập lục hoàng tử với bộ mặt không mang cảm xúc gì đi tới chính giữa, vén vạt áo lên, thẳng lưng quỳ ngay ngắn trước mặt hoàng thượng, chắp tay thỉnh cầu “Phụ hoàng, nhi thần muốn thỉnh hỏi phụ hoàng, cuộc tuyển thí ngày hôm nay là do nhi thần toàn quyền phụ trách, bất luận điều gì liên quan đến chuyện tuyển chọn phụ hoàng cũng sẽ không tham dự sao?” Trên khuôn mặt nhỏ hiện ra biểu thình thật sự nghiêm túc, khiến mọi người không hiểu gì hết. “Đương nhiên, liên quan đến việc thi tuyển, trẫm sẽ không can thiệp! Con đứng lên đi!” Hoàng thượng cũng không biết bé muốn làm cái gì, nhìn bé mang theo chút mong chờ. “Nhi thần tạ ơn phụ hoàng!” Địch Vũ Liễn tạ ơn đứng dậy, chuyển mình nương theo người đang đỡ dậy, che giấu chỗ bị thương, nhếch mép nhìn Thôi Hiểu Phong đang nước mắt lưng tròng, thanh âm lạnh lẽo của trẻ con lần thứ hai vang lên trong Mậu Học Hiên, “Ai cho phép đưa nó đi! Đem nó nằm xuống trở lại!” Mọi người ngẩn người, cái gì? Hoàng thượng đã buông tha Thôi Hiểu Phong, Thập lục hoàng tử này muốn kháng chỉ hay sao? [1] Xuất xứ của câu nói Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất Sau khi nước Tần bị diệt vong, Hán vương Lưu Bang sử dụng sách lược của đại tướng Hàn Tín, tấn công và giành được vùng đất Quan Trung của nước Tần ngày xưa, đặt nền móng cho việc tranh giành thiên hạ với bá vương Hạng Vũ của Tây Sở. Năm 204 trước CN, Lưu Bang cử đại tướng Hàn Tín và Trương Nhĩ, dẫn quân Hán tấn công vào nước Triệu, họ bắt buộc phải đi qua Tỉnh Hình Khẩu. Triệu Vương Yết và đại tướng Trần Dư thống lĩnh hai mươi vạn binh mã, tập kết tại Tỉnh Hình Khẩu, chuẩn bị nghênh chiến. Quân sư nước Triệu là Lí Tả Xa hiến kế cho Trần Dư “Hàn Tín thừa thắng tấn công vào Triệu, khí thế hừng hực không gì ngăn cản nổi. Tuy nhiên quân Hán hành quân đường dài, lương thực thiếu thốn, hai bên Tình Hình Khẩu đều có núi, đường thì chật hẹp, xe ngựa qua lại khó khăn, quân Hán đi chưa được trăm dặm thì quân chở lương thực tất sẽ bị bỏ lại phía sau. Chúng ta có thể cử ba vạn tướng sĩ đi đường tắt sau để cắt đứt đường vận chuyển lương thực của chúng, ngài dẫn quân chặn quân Hán phía chính diện, lại đào hầm sâu một chút, đắp thành luỹ cao một chút, cố thủ doanh trại, không giao chiến với quân Hán. Như vậy thì, phía trước bọn chúng không thể tấn công được, cũng không thể lui lại phía sau, lại không có lương thảo, chúng sẽ rơi vào thế bí. Không bao lâu sau thì chúng ta có thể bắt được Hàn Tín.” Trần Dư không nghe theo ý kiến của Lí Tả Xa, tự cho rằng quân đội của mình vượt xa quân Hán gấp nhiều lần, nhất định không thể thua trận được. Hàn Tín thăm dò biết được kế sách của Lí Tả Xa không được dùng thì vô cùng vui mừng, bèn tập kết binh mã tại nơi cách Tỉnh Hình Khẩu hơn ba mươi dặm. Quá nửa đêm, Hàn Tín phái hai ngàn kị binh, mỗi người đều mang theo một lá cờ của quân Hán, từ con đường nhỏ vòng đến mặt phía sau của doanh trại quân Triệu, mai phục ở đó, đợi đến khi quân Triệu huy động toàn bộ lực lượng xuất kích thì sẽ đột kích vào đại doanh của quân Triệu, hạ cờ của quân Triệu xuống và cắm cờ của quân Hán lên. Hàn Tín lại phái một vạn người ngựa dẫn đường trước, bày thế trận men theo bờ sông. Trần Dư nhìn thấy tình hình đó thì cười lớn nói “Xem ra thì Hàn Tín chỉ có hư danh! Một trận sống mái là điều tối kị của nhà binh, đó là tự tìm chỗ chết!” Trời sáng, Hàn Tín dẫn theo binh mã, dựng cờ soái, tiến về Tỉnh Hình Khẩu. Quân Triệu lập tức nghênh chiến. Sau khi giao chiến, quân Hán giả bộ thua trận rút lui, vứt bỏ hết trống cờ, rút lui vào trận địa bờ sông. Trần Dư không biết đó là mưu kế, bèn chỉ huy toàn bộ quân truy kích kịch liệt. Lúc đó, hai ngàn khinh kị binh đã phục sẵn của Hàn Tín thấy toàn bộ quân Triệu đã xuất kích, lập tức tiến vào doanh trại của quân Triệu, nhổ cờ của quân Triệu, thay vào đó bằng cờ của quân Hán. Quân Triệu đuổi tới trận địa bên bờ sông, quân Hán không có đường lui, đành phải bạt mạng chém giết. Quân Triệu đã lâu không thắng trận, sĩ khí bắt đầu uể oải, lại đột nhiên phát hiện ra rằng trong doanh trại của mình toàn bộ đều cắm cờ của quân Hán, lòng quân bỗng rối bời, bỏ chạy tan tác. Quân Hán thừa cơ tấn công, đánh bại quân Triệu, Trần Dư bị giết chết, Triệu Vương Yết bị bắt sống. Sau đó, các tướng sĩ có thỉnh giáo Hàn Tín “Đánh sống mái một trận là điều tối kị của nhà binh, vì sao tướng quân rõ ràng đã biết mà vẫn phạm phải, nhưng lại giành được thắng lợi?” Hàn Tín đáp “Đó chính là điều mà trong binh pháp đã nói “Trí chi tử địa nhi hậu sinh, đầu chi vong địa nhi hậu tồn’ Bố trí nơi chết để sau đó được sống, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Quyết chiến một trận sống mái, khiến cho binh sĩ bị đặt vào chỗ không còn đường để lui, họ mới chiến đấu hết mình, để cầu được sinh tồn.” SOURCE
Tháng mười hai trời đông lạnh lẽo, gió rét thổi từ sơn cốc thổi qua, Tỉnh Hề nghênh đón một ngày tối tăm lạnh lẽo nhất trong năm. Phạm nhân và nô dịch bởi vì quần áo đơn bạc chống lại khí trời mà run lẩy bẩy, thế nhưng cái làm bọn họ phát run hơn chính là việc tiểu vương gia đột nhiên tới lệnh đứng lên, bọn họ không cần quỳ nữa, mà có thể trở về, chuẩn bị xếp hàng lĩnh cơm tối, ai nấy thở dài một tiếng, lại không nghĩ đến, đang lúc xếp hàng theo thứ tự chuẩn bị rời đi, một tiếng nói lạnh lùng vang đến từ phía sau mang theo hận ý thấu xương, ngăn bước bọn họ ly người chưa kịp hiểu, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là một gương mặt hiểm ác, sát khí tản mát từ trên người đối phương, làm cho một thân hắc sắc càng lộ vẻ thâm trầm, ai nấy đều thấy trước mặt như có một loại hắc ám bao trùm, khiến cho người ta nghẹt thở, làm cho người ta không tự chủ được bản thân, chỉ có thể trơ mắt đứng Hoan, người phụ trách ở đây, khẩn trương nhìn về phía Địch Vũ Liễn, giọng nói cũng run lên, hỏi “Vương gia, người là chỉ vị nào?”“Cái nữ nhân kia,” Địch Vũ Liễn vươn tay, chỉ về phía trước hướng bên trái, lập lại lần nữa, “Đem đến cho bản vương!”Bị tay nàng chỉ đến, bọn nữ tử đứng ở phương hướng ấy đều trong lòng run cầm cập, nhịn không được phải thối lui vài rất nhiều, Trương Hoan không thể xác định là người nào, nhưng hắn vẫn lập tức tiến về phía ấy, thầm nghĩ nếu như đến lúc đó bảo bắt sai thì lại bắt lại là được rồi. Bất quá hắn mới vừa bước được hai bước, Phong Tử Diệu đã từ trên lưng ngựa nhảy xuống chặn hắn Tử Diệu đi tới trước mặt chúng nữ nhân, vươn tay tóm người Địch Vũ Liễn chỉ ra ngoài. Hắn quay đầu nhìn lại nàng, thấy nàng không phủ định, liền biết mình bắt trúng rồi. Vương gia một mực tìm kiếm tin tức mẫu phi Mạc Tương Vân của nàng, chúng thủ hạ bọn hắn còn không đem bức họa kẻ ấy học đến thuộc lòng. Từ hướng tay nàng chỉ đến, hắn đã liền nhìn ra có một nữ tử cùng với người trong bức họa giống y boong, hay là hôm nay gặp vận may, rốt cục tìm được rồi?Nữ tử bị bắt ra, có đến năm mươi mấy người trong đám phạm nhân nô dịch sắc mặt cùng lúc thay đổi, ai nấy đều cảm thấy căng thẳng lo tử kinh hãi khi bị Phong Tử Diệu kéo đến trước mặt Địch Vũ Vũ Liễn ở trên lưng ngựa trông xuống nữ tử, chìa tay nắm lấy cằm dưới ả, bắt ả ngẩng mặt lên nhìn mình, để cho mình nhìn rõ dung mạo đúng! Ánh mắt của ả không có điên cuồng và tàn nhẫn như nữ nhân kia, so với nữ nhân thâm trầm kia lại có vẻ đơn thuần hơn! Mắt không rời nhìn chăm chú nữ tử dưới tay đang sợ đến phát run, Địch Vũ Liễn lúc này cảm thấy nữ tử có tám phần giống mẫu phi mình, lại lớn tuổi hơn, không phải là một người!Trong lòng nói không ra là thất vọng hay phẫn nộ, Địch Vũ Liễn dụng sức hất tay, hắt văng cầm dưới nữ tử, làm nữ tử cùng lúc té văng xuống ghê tởm! Người vì sao còn tìm chưa được! Từ lúc nàng mười tuổi thượng triều, phụ hoàng liền giao nàng toàn quyền truy kiếm mẫu phi. Sáu năm rồi! Nàng thế nhưng còn chưa có chút thu hoạch! Từ lúc mẫu phi nàng cùng với nam nhân kia vụng trộm bỏ trốn, hơn mười ba năm, hai tên kia tựa như lẫn mất trong không khí, bất luận dò thế nào cũng không ra! Nàng không tin hai tên đấy lại có thể lên trời xuống đất, bằng vào thế lực hoàng tộc của nàng, lại có người muốn tìm mà tìm không ra, như vậy chỉ có một khả năng, chính là bọn hắn đã được kẻ nào đấy lợi hại ngang nàng trợ giúp! Rốt cuộc là kẻ nào, nếu để nàng biết được, nàng bầm thây vạn đoạn kẻ đó, nhất định! Địch Vũ Liễn vẻ mặt giận dử, trợn mắt giận lây nhìn nữ tử, mà đến khi nhìn thấy nữ tử run rẩy bò dậy, khụy gối trên mặt đất, trong đầu bỗng nảy sinh một vấn đề, nữ nhân này vì cớ gì lớn lên giống mẫu phi nàng như vậy?!“Tên của ngươi!” Địch Vũ Liễn hơi hất đầu, liếc nhìn nữ tử trên mặt đất, nhãn thần sắc bén.“Nô, nô tỳ Mạc Tương Úy…” Vì sợ, Mạc Tương Úy cả thân đều run lẩy bẩy, thực sự không rõ vì sao mình lại bị kéo ra đây.“Mạc, Tương, Úy!?” Địch Vũ Liễn trợn tròn hai mắt, lạnh lùng hỏi “Mạc Tương Vân là cái gì của ngươi!?”“Là, là muội muội của nô tỳ!” Lẽ nào lại bởi vì muội muội ích kỷ kia của nàng? Mấy năm trôi đi đã làm Mạc Tương Úy đối với việc muội muội làm chuyển từ phẫn nộ, thống hận sang bó tay không biết làm sao hơn.“Ả là muội muội nhà ngươi!? Như vậy ngươi chính là người Mạc gia? Thế nhưng Mạc thị bộ tộc không phải đã bị diệt cửu tộc rồi sao!?” Địch Vũ Liễn thần sắc phi thường bất ngờ, không dám tin nổi, nổi giận vừa nói ra, ai nấy đều ngây ngẩn. Phong Tử Diệu Nhanh lấy lại tinh thần nhanh nhất vội vả đến bên Địch Vũ Liễn, hướng nàng bẩm báo “Vương gia, năm ấy hoàng thượng là lưu đày Mạc thị bộ tộc, không phải là diệt cửu tộc. Người… Chẳng lẽ không biết?” Câu nghi vấn sau cùng ngắn gọn, dè dặt thốt đích thực không biết! Địch Vũ Liễn trừng mắt nhìn Phong Tử Diệu nửa ngày nói không nên lời. Vốn dĩ năm đó trong lãnh cung, nàng đáp lại phụ hoàng nên diệt Mạc thị cửu tộc, hoàng thượng lúc đó ở trước mặt nàng cũng không nói ra quyết định của người đối với Mạc thị, nàng còn tưởng rằng phụ hoàng chính là làm như thế. Về sau ra khỏi lãnh cung, tuy rằng có người đề cập đến Mạc gia, nhưng đều nói rằng Mạc Gia gặp đại họa, nói chịu xui xẻo đại loại như vậy đều vì mẫu phi của nàng, không ai ở trước mặt nàng đề cập đến hai từ lưu vong này, nàng liền cho rằng gặp xui xẻo, đại họa tức là bị diệt tộc. Mà lúc sau, nàng vì không thích kẻ khác nhắc đến chuyện có liên quan đến mẫu phi nàng, vì thế cũng không có ai dám bàn luận đến vấn đề này, kết quả, nàng cứ như vậy hiểu lầm cho đến bây giờ.“Dĩ nhiên không có bị diệt tộc, vì sao không ai bẩm báo với bản vương!?” Địch Vũ Liễn cả giận nói.“Bọn thuộc hạ cho rằng Vương gia người biết, là thuộc hạ sai lầm!” Phong Tử Diệu ríu gối khụy xuống.“Bản vương đã từng nói, muốn tìm nữ nhân kia, bất luận đầu mối gì, bất luận người với việc gì liên quan đến ả cũng không thể bỏ sót! Vậy ngươi nói cho bản vương nghe, ngươi biết nhà mẹ đẻ của nữ nhân kia đều sống, ngươi hẳn là phải phái người đi điều tra tin tức của ả từ chổ bọn chúng rồi đi?” Địch Vũ Liễn áp chế cơn giận trong lòng, cuối người, nắm áo Phong Tử Diệu, ghìm giọng chậm rãi chất vấn hắn.“Thuộc hạ đáng chết!” Phong Tử Diệu gập đầu nhận lỗi, tuy rằng hắn căn cứ vào việc Mạc Tương Vân bỏ trốn là bởi vì bị ép nhập cung, mà trước khi nhập cung còn cùng Mạc Gia đoạn tuyệt, cho rằng ả đào tẩu căn bản sẽ không liên hệ với Mạc Gia, thế nhưng chuyện Địch Vũ Liễn nói, hắn đích thực không phái người đi làm, vì thế hắn không có biện giải cho mình.“Một đám vô dụng!” Địch Vũ Liễn tức giận bạo phát, “Đem toàn bộ người Mạc gia với kẻ có quan hệ với bọn chúng lôi hết ra cho ta!” Nàng buông tay, đẩy Phong Tử Diệu ra.“Dạ!” Phong Tử Diệu lĩnh mệnh, mà mười hai hắc y hộ vệ khác, bốn gã ngồi lại trên lưng ngựa, hộ tại bên người Địch Vũ Liễn, mấy gã còn lại đều nhảy khỏi lưng ngựa, đi theo Phong Tử Diệu bắt sự trợ giúp của Trương Hoan giao ra danh sách phạm nhân và nô dịch trong hầm mỏ, không lâu sau, năm mươi bảy người nhà Mạc Gia cùng với gia phó trước kia của bọn họ đều bị bắt ra.“Lưu bọn họ lại, những kẻ khác đều có thể đi!” Địch Vũ Liễn hạ người khác đồng tình nhìn thoáng qua đám người Mạc Gia, xong gấp rút ly khai, rất sợ đến phiên mình cũng rước họa vào vậy, trên khoảng sân trống trải gần trụ xá trong mỏ quặng, chỉ thừa lại một Vương gia cao cao tại thượng độc ác thủ đoạn với mấy tên hộ vệ bên mình, tên phụ trách trông coi hầm mỏ Trương Hoan và vài binh sĩ hắn dẩn theo, còn có trông giống như sơn dương mặc cho người giết mỗ, chính là đám Mạc Gia cùng với hạ nhân của bọn biết tại sao lại bị nữ nhân gây họa cho dòng tộc kia rước thêm cho phiền phức, người Mạc Gia cùng với đám gia phó trong nhà sắc mặt không giống nhau, có người kinh hoảng, có người căm lặng chờ chết, lại có người mặt không sợ sệt ngước nhìn Địch Vũ Vũ Liễn sắc mặt thâm trầm, lại không nói chuyện, chỉ dán mắt nhìn chăm chú bọn họ, trong đám này có rất nhiều tên có quan hệ huyết thống với nàng, nhưng nghĩ đến mẫu phi vụng trộm bỏ trốn, làm nàng thế nào cũng không nảy sinh cảm giác thân nhân với bọn chúng không biết bọn này đến tột cùng có hay không biết tin tức mẫu phi nàng, mà nàng có thể tra ra chuyện gì khiến việc tìm người có tiến triển chăng? Lại có thể, người Mạc Gia biết chuyện gì bất lợi cho nàng, tỷ như nói, chuyện mẫu phi năm ấy sinh hạ hài tử trong lãnh cung! Thân là nhà mẹ đẻ bọn Mạc gia lẽ nào lại không biết hài tử ả sinh ra chính là nử tử!? Nếu như nói biết, bọn hắn có hay không đã tiết lộ với kẻ khác!?
Chính vì vậy mà sau khi bữa tối hôm nay kết thúc, Vũ Văn Dật Thần đương nhiên bị cha cậu chộp tới thư phòng chuẩn bị cho ngày mai, đúng kiểu nước đến chân mới nhảy. Tuy nói rằng trong lòng cậu không tình nguyện, tự mình lẩm bẩm than vãn việc nghỉ ngơi bị quấy rầy nhưng cũng chỉ có thể thật biết điều nghe lời cha cậu mà làm theo. Kết quả đương nhiên là tra tấn cha cậu sớm ngày hôm sau, bởi vì buổi chiều Vũ Văn Dật Thần sẽ tham gia thi tuyển nên cha cậu liền miễn buổi luyện võ sáng sớm. Dù là miễn nhưng cũng không có nghĩa là cậu được phép ngủ nướng, vẫn phải dậy sớm như bình vị trưởng lão lớn tuổi dự định giám sát cậu ôn tập cho tới tận trưa, mong mỏi cậu có thế nhớ này nhớ nọ một ít, phát huy khả năng hơn bình thường. Nhưng đến khi các vị trưởng lão đều đã dậy từ lâu, đứa nhỏ khờ kia tuổi còn trẻ, hẳn là tràn đầy sức sống lại chẳng thấy bóng dáng đâu? Sau khi chờ đợi một thời gian chừng khoảng hai nén hương, bốn vị trưởng lão trong lúc chờ đợi cuối cùng cũng bùng nổ tức giận, phái người đi gọi cậu, nhận được câu trả lời một cách dĩ nhiên là không tìm thấy người, cửa sổ phòng ngủ của Thiếu tông chủ đóng chặt một cách kỳ quái, gọi cửa phòng thế nào cũng không có người đáp người thở phì phì chạy vọt tới tẩm viện của cậu, thấy cửa sổ phòng ngủ của cậu thật sự chính xác là đang đóng chặt. Khuôn mặt Đại trưởng lão lúc này biến đen, hay là Thiếu tông chủ nhà ông căn bản không đem chuyện ngày hôm nay là chuyện quan trọng, bây giờ vẫn còn đang ngủ!?“Phá cửa ra cho ta!” Đại trưởng lão tức giận trầm mặt, ra lệnh.“Oanh”, hai tên nô bộc đi lên phá cửa, sau đó lui về, để cho bốn vị trưởng lão đi vào bên trong, bốn người liền thấy được Vũ Văn Dật Thần đang nằm trên giường, nó quả nhiên vẫn còn đang ngủ! Tiếng động lớn như thế mà không thể làm cho nó tỉnh dậy! Chỉ thấy trên người nó đắp một cái chăn, ngửa mặt lên trời ngáy to nằm ngủ, khuôn mặt lúc ngủ khờ khạo, tựa như đang gặp mộng đẹp, trên mặt còn mang vẻ tươi cười thản này thật là làm cho bốn vị trưởng lão tức điên lên, tiếng rống giận dữ lúc này suýt chút nữa lật ngược nóc nhà, mà Vũ Văn Dật Thần vì thế mới bị đánh thức, thấy cảnh này, vội vã trèo xuống giường, ngoan ngoãn ủ rũ cúi đầu để cho bốn vị trưởng lão thay nhau giáo huấn, khuôn mặt nhỏ nhắn cúi thấp xuống, biểu tình rất chi là vô tội…Buổi trưa trôi qua rất nhanh, thời gian tuyển chọn thư đồng cho Thập lục hoàng tử đã thư đồng của chư vị hoàng tử tại Diên Huyên Quốc đều xuất thân là con cháu quan gia quý tộc, cho nên việc tuyển chọn thư đồng thường được tổ chức tại Thượng Viện của Quốc Tử Học bên ngoài Huyên Cấm Thành. Việc tuyển chọn đều do các vị Thái phó của chư vị hoàng tử đích thân làm, còn Hoàng thượng sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem hai người nào trúng khác, tuy có quy định rằng thư đồng của hoàng tử chính thức vào học tại Tuệ Võ Điện phải qua sáu tuổi, nhưng trên thực tế con cháu quan gia cũng giống như những vị hoàng tử, từ khoảng bốn tuổi đã được giáo dục nghiêm khắc, nên tuyển chọn cũng tương đương với việc khảo sát trình độ các vị con cháu quan gia này ra sao, tư chất như thế nào, nói chung, là sẽ phải thi tuyển chọn thư đồng lần này không hề giống với trước kia, bất gì ai là quan viên trong Yến Đô, dù là quan lớn hay quan nhỏ, có phải là nhà danh môn hay không, chỉ cần con cháu ở độ tuổi phù hợp là có thể tham gia tuyển chọn. Địa điểm tuyển chọn cũng chuyển từ Tuệ Vũ Điện sang Mậu Học Hiên, giờ Thân[1] bắt đầu cuộc thi. Diên Lân Đế tự mình ra đề, Hàn Lâm Viện cử Văn công công cùng Thái phó Vương Trí Lợi của Thập lục hoàng tử làm giám khảo, Thập lục hoàng tử sẽ là người ra quyết định cuối cùng xem tuyển chọn Văn Dật Thần cùng đi với các vị trưởng lão nhà mình, một canh giờ trước giờ thi đã đến Quang Vũ Môn tại phía Bắc Huyên Cấm Thành. Tới nơi mới thấy những đứa nhỏ có độ tuổi phù hợp cùng với người nhà của họ đã đứng chen chúc ngoài cổng thành. Những đứa trẻ tham gia tuyển chọn có vài người giống như cậu đã bị rớt vài năm, cũng có người mới chỉ vừa đến tuổi tham gia cuộc thi tuyển này. Cũng bởi tư cách của những người tham gia tuyển chọn năm nay được hạ thấp xuống, thế nên số người tham gia năm nay so với năm trước đông hơn gấp bội. Đứa trẻ tham gia tuyển chọn trước hết đến phía sau cửa thành đăng ký tên, xuất thân với thái giám ở đó, sau đó nhận lấy một tấm thẻ bài ghi trên đó tên của mình rồi tiếp tục chờ lúc chuẩn bị tiến cung, lại thấy người nhà đi theo những đứa trẻ đó dặn tới dặn lui con cháu nhà mình. Khi còn gần nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ Thân, nhưng đứa nhỏ tham gia tuyển chọn xếp thành hàng, được thái giám trong cung dẫn đường tiến vào cung, người nhà của chúng tất phải đứng đợi ngoài cửa là lần đầu tiên Vũ Văn Dật Thần tiến vào Huyên Cấm Thành. Do cậu lớn tuổi nhất, đầu cao nhất, nên mới được đi ở cuối hàng; cậu không hề giống những đứa nhỏ khác nơm nớp lo sợ, ngược lại còn khá thoải mái ngắm nhìn hoàng cung. Khuôn mặt nhỏ nhắn khờ khạo tràn đầy ngạc nhiên, ấn tượng đầu tiên của cậu với hoàng cung chính là oa, tường thành thật cao lớn, sang trọng trang nghiêm, ấn tượng thứ hai là nơi này khiến cho người ta có cảm giác thật khó thở, cuối cùng trong đầu cậu cũng xuất hiện ý nghĩ rằng sau ngày hôm nay, cậu sẽ không bao giờ đặt chân tới nơi này một lần nữa. Cậu với hoàng cung là vô duyên, không có duyên, tuyệt đối không có bất kỳ mối quan hệ nào!Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hàng người mới đi được một lúc đã dừng lại. Tuy rằng đứng cuối hàng nhưng do ưu thế chiều cao, Vũ Văn Dật Thần thấy được bị dừng là do có một vị công công xuất hiện chặn đường cả đội, còn thái giám vốn đang dẫn đầu hàng lại cúi đầu khom lưng đối với vị công công kia, cực kỳ cung chắn là một người có quyền lớn! Vũ Văn Dật Thần thầm tới chính là Văn công công phụ trách làm giám khảo lần thi này, chỉ thấy sau khi ông ra lệnh cho cả đội đứng lại, liền cầm lấy bản danh sách trong tay vị thái giám kia rồi bắt đầu điểm danh, lần lượt quan sát thẻ bài của từng đứa công công dường như đang phân chia những đứa nhỏ mà ông ta điểm danh tới, có một vài người đứng bên phải ông ấy, còn phần lớn những người còn lại đứng ở bên trái ông. Cùng lúc đấy, có một tên tiểu thái giám đi theo ông ghi lại tên vào một quyển giấy khác, dựa vào tần suất người ấy viết, Vũ Văn Dật Thần đoán rằng người ấy chỉ ghi lại tên của những đứa nhỏ đứng bên phải.“Vũ Văn Dật Thần!”“Có.”“Vũ Văn thiếu tông chủ, mời ngài đứng sang bên này!” Vũ Văn công công cười rất nhã nhặn, vừa nói vừa chỉ vào bên phải của chính Văn Dật Thần phát hiện ra một điều là toàn bộ những người đứng bên trái đều là con cháu danh môn, quan lại; mà vị công công này cũng chỉ trưng ra khuôn mặt cười nhã nhặn với những người này, điển hình cho một con quỷ tham tài. Cậu âm thầm oán thán, thủng thỉnh đi tới đội phía bên theo lại thấy Văn công công ra lệnh cho vị công công vốn dẫn đầu đội mang toàn bộ những đứa nhỏ đứng bên trái ra ngoài, ngoài ra còn sai vị đó mang bản danh sách đầu tiên đi hủy. Vị công công kia muốn nói rồi lại thôi, dưới cái trừng mắt của Văn công công chỉ có thể gật đầu đáp phải nói là hễ là con em đến tuổi đền có thể tham gia tuyển chọn sao? Nhưng sao xem tình huống trước mắt này rõ ràng cho thấy vị công công này đã giấu diếm bề trên, tự tiện làm chủ, chỉ nhận con cháu danh môn, giảm thiểu đối thủ cạnh tranh. Xem ra ông ta không chỉ là người có quyền lực lớn mà còn là một thằng cha dám cả gan làm loạn! Đã nói dính đến triều đình cùng hoàng cung là không có chuyện gì tốt, y như rằng, thật đen tối! Âm hiểm nha! Vũ Văn Dật Thần tiếp tục oán thầm, chân lại vẫn tiến về phía trước theo cả đội mà đi, thường xuyên quay đầu nhìn lại nhóm trẻ con đang xếp thành một hàng đang lùi dần về sau kia, hơn nữa cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra với nhóm đi về hai hướng ngược nhau ngày càng cách xa nhau, Vũ Văn Dật Thần vừa đi vừa quay đầu chợt thấy cả nhóm đang lui dần kia bị một gã tiểu công công chặn đầu dừng lại. Vũ Văn Dật Thần không thấy rõ rằng lắm vẻ mặt của vị công công kia, chỉ thấy người ấy lấy ra cái gì đó cho vị công công dẫn đầu nhóm đó xem, nhận lấy bản danh sách ban đầu, đồng thời thay đổi hướng đi, mà hướng đi kia tuyệt đối không phải là hướng xuất Văn Dật Thần quay đầu lại, nhìn vị Văn công công phía trước một cách đầy thông cảm, thầm nghĩ người thật đáng thương, ông ta xui xẻo rồi, khẳng định là thật sự xui xẻo! Thú vị đây, chốc nữa cậu cũng muốn xem vị công công này ứng phó thế nào? Á! Không đúng, chuyện này liên quan gì đến bản thân mình chứ! Cậu cần phải nghĩ xem làm thế nào an toàn trượt cuộc tuyển chọn ngày hôm nay mới đúng!Vũ Văn Dật Thần cau mày, nhớ lại trước khi tiến cung, Đại trưởng lão có dặn dò cậu là cha cậu buổi sáng đã phái người về nhà truyền lời, mọi chuyện đã được chuẩn bị rất tốt, cậu không phải căng thẳng gì hết, trả lời đúng hay không đúng cũng đều không sao, chỉ cần viết tên lên bài, viết chữ ngay ngắn rồi nộp bài là được! Aizz, nghe xem, sao cậu lại có cảm giác lần này tuyệt đối không thể trốn thoát vậy?Vũ Văn Dật Thần tưởng tượng một chút về cảnh sau này mỗi ngày đều tiến cung, làm bạn bên người của một vị hoàng tử, chợt thấy sau lưng nổi da vì lẽ đó, ánh mắt trước kia vốn làm cho người ta có cảm giác mộc mạc chất phác nay lại xoay tròn tới lui, ngắm ngắm trái, ngó ngó phải, liếc mắt một cái về phía đám thái giám đang hộ tống phía trước nhóm mình, sau lại quay đầu nhìn lại con đường nhỏ không người, lúc này đây tại đáy lòng mới nổi lên lời khen ngợi Hoàng cung thật là lớn nha! Lớn mới tốt! Ở nơi lớn như thế này, lạc đường là điều bình thường, đúng không? Chân Vũ văn Dật Thần di chuyển thật nhẹ nhàng chậm không cẩn thận bị tụt lại phía sau rồi! Vũ Văn Dật Thần dừng bước, nhìn hàng người vẫn đang tiếp tục bước đi, trên khuôn mặt khờ khạo nhỏ nhỏ nổi lên vẻ vô tội đáng thương. Tại nơi rộng lớn như hoàng cung này, thật xin lỗi người nhà cậu nha, cậu lạc đường mất rồi! Bàn chân lại di chuyển theo hướng một con đường khác, trong nháy mắt, người đã loáng cái không còn thấy bóng dáng đâu.
nữ hoàng đế khờ phu quân